Anh đang ngồi gác hai chân lên bàn, vừa chơi game, vừa đọc truyện chưởng, vừa canh chừng mấy thằng đàn em Ấn Độ viết code, để xem chúng nó viết sai gì thì còn xóa, bỗng nhiên cửa sổ YIM trên màn hình nhấp nháy.
Một cái nick đã không nhấp nháy suốt 10 năm.
Em: Trông ông dạo này béo quá. Khéo đâm xe ngoài đường không nhận ra.
Anh:Em nhìn thấy anh ở đâu thế, my love?
Em:Cái avatar của anh đấy.
Anh : Dạo này anh đói lắm, thất nghiệp. Anh phải sống ngoài vỉa hè, bưng bê trong nhà hàng buffet Tàu kiếm $2/1h và ăn thức ăn thiu cho đỡ đói. Ảnh avatar là anh chụp từ lâu rồi.
Em: Em có một thằng bạn người Pháp. Nó CŨNG đi làm IT ở Silicon Valley, nó CŨNG thất nghiệp và CŨNG bị vợ đuổi ra khỏi nhà.
(Ôi, chuyện trò thời suy thoái. Nếu không phải chuyện thất nghiệp thì cũng là chuyện bị vợ đuổi ra khỏi nhà.)
Anh: Thế giờ nó CŨNG đi bưng bê nhà hàng ở Mỹ như anh à?
Em: Không, giờ nó về Pháp rồi, lại đi làm Artificial Intelligence. Hay anh sang Pháp đi?
Anh: Anh cũng muốn đi lắm, nhưng xin đâu ra visa. Tiền đâu mua vé máy bay mà đi?
Em: Anh thử gửi thư xin việc sang Pháp đi.
Anh: Em biết anh rồi, giữa việc phải đi tìm kiếm việc làm, gửi resume, viết đơn xin việc, trả lời phỏng vấn và việc chết đói, thì anh thà chết còn hơn.
Em: Hay là anh xin đi học đi, sang Pháp với em.
Anh: Anh làm gì có tiền. Nó bắt chứng minh tài chính thì anh giết ai cho ra mấy chục nghìn.
Em: Em có tiền, em cho anh vay.
Anh: Ừ, rồi khi sang Pháp, anh sẽ lại dẫn em lang thang Paris, my love.
Em: Anh mồm mép lắm nhé. Còn nhớ hồi đó anh hứa gì không?
Anh: Ôi giời, hồi xưa anh hứa nhiều lắm, bố ai mà nhớ được.
Em: Anh thử cố nhớ lại xem nào?
Anh: Dạo này anh già rồi, lại đói ăn, nhớ làm sao được.
Em: Hồi đó anh hứa 'Nếu như em ế, không lấy được chồng thì anh sẽ lấy em'
(Hé hé, hồi đó mình trơ tráo thật nhỉ)
Anh: Anh còn hứa gì nữa không?
Em:Anh chỉ được cái dẻo mồm. Hồi trước dẫn em đi ăn nhà hàng, anh nói "I love you" mà giọng thẳng tưng, mắt còn nháy nháy. May mà em không mắc lừa.
Anh: Ừ, thôi được rồi. Bao giờ sang Paris anh lại dẫn em đi ăn nhà hàng. À, nhưng mà sang Pháp rồi, nghề nghiệp không có, tiền bạc cũng không, thì anh ở đâu, sống bằng cái gì?
Em: Anh trở thành nhát gan, rón rén từ bao giờ thế?
Anh chợt bật lên tiếng cười khô khốc. Mấy thằng đàn em Ấn Độ ngừng sờ soạng bàn phím, ngẩng lên nhìn với ánh mắt sợ hãi. Thông thường anh chỉ cười thế khi nhìn thấy những lỗi lập trình đần độn trong những dòng code đần độn của chúng.
Hơn mười năm trước:
Em: Tối nay Paris buồn quá.
Anh: Chờ anh một tí, anh sẽ đến với em.
Em: Anh sang ngay nhé.
Chỉ cần có thế, anh tắt máy tính, nhảy vào con Mercedes-Benz Kompressor 98, đạp ga lún sàn, giũa cháy mặt đường Stuttgart - Paris, vượt qua biên giới Đức, Thụy sĩ, Pháp, lái xe thâu đêm suốt sáng để đến với em. Sông Seine, Nhà thờ Đức Bà, đồi Montparnasse ...
Giờ anh đã già. Giờ anh chỉ là cái bóng mờ của anh mười năm về trước. Ha ... ha ... anh trở thành nhát gan, rón rén từ bao giờ?
Nếu là ngày xưa, anh đã lao thẳng ra bờ biển, đóng bè bơi qua Đại Tây Dương để đến với em. Hay tệ ra, anh cũng sẽ ra bưu điện, mua mấy con tem dán vào đít, tự bỏ mình vào thùng thư để máy bay nó chở anh đến Paris.
Còn giờ đây, anh chậm rãi bỏ hai chân từ trên bàn xuống đất, một tay xoa cái đầu hói, tay kia xoa cái bụng phệ, quắc mắt nhìn mấy thằng đàn em Ấn Độ: "Viết code tiếp đi, nhìn cái đếch gì!"
Ôi cuộc đời! Khi người ta không còn trẻ!
Copyright by http://www.hanoian.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét